Cách đánh Poker, nghe thì oai chứ gì, nhưng mà tôi nói thật nhá, nó cũng chẳng có gì là ghê gớm lắm đâu.
Ngày xưa, tôi cóc biết Poker là cái gì đâu. Nhưng mà thấy mấy đứa con, đứa cháu nó cứ cắm mặt vào cái điện thoại, rồi thì máy tính, chơi cái gì mà bài bài, lá lá. Xong rồi, chúng nó cứ hò hét ầm ĩ cả lên, thắng thì cười hỉ hả, thua thì mặt mày méo xệch. Tò mò quá, tôi cũng lại gần xem thử. Ban đầu thì hoa cả mắt, chẳng hiểu cái mô tê gì cả. Sau rồi, xem nhiều cũng quen, cũng lơ mơ hiểu được vài ba cái luật chơi. Mà nói thật nhá, cái trò này nó cũng may rủi lắm, hên thì thắng, xui thì thua, chứ tài giỏi gì đâu.
Đầu tiên nhá, phải nói đến cái vụ bài lớn bài bé. Nói cho vuông, thì cũng giống như đánh phỏm, đánh chắn ở làng mình thôi. Nhưng mà nó nhiều kiểu bài hơn, rồi thì lại còn có cả “tố”, “theo”, “úp” đủ các kiểu. Nghe thì lằng nhằng, nhưng mà chơi vài lần là biết ngay ấy mà. Cái quan trọng nhất ấy, là phải biết được bài của mình nó to đến đâu. Bài to nhất là “thùng phá sảnh”, nghe oai không? Nó là một dây bài đồng chất, từ 10 đến át. Tiếp theo là đến “tứ quý”, tức là 4 con giống nhau. Rồi thì đến “cù lũ”, là 3 con giống nhau với 1 đôi. Rồi “thùng”, “sảnh”, “bộ ba”, “hai đôi”, “một đôi” và cuối cùng là “mậu thầu” tức là bài lẻ. Đấy, nhớ được mấy cái này là coi như biết được một nửa rồi đấy.
- Thùng phá sảnh: Dây bài đồng chất từ 10 đến át.
- Tứ quý: 4 con bài giống nhau.
- Cù lũ: 3 con bài giống nhau và 1 đôi.
- Thùng: 5 con bài đồng chất.
- Sảnh: 5 con bài liên tiếp.
- Bộ ba: 3 con bài giống nhau.
- Hai đôi: 2 đôi.
- Một đôi: 2 con bài giống nhau.
- Mậu thầu: Bài lẻ.
Tiếp theo nhá, là phải biết cách “tố”. Cái này mới là cái hay của Poker đây này. “Tố” tức là mình bỏ thêm tiền vào để cược. Nếu mà bài mình to, mình “tố” mạnh vào, thì đối thủ nó sợ, nó “úp” bài, thế là mình ăn. Còn nếu bài mình bé, mà mình cứ “tố” bừa, thì có mà toi. Người ta gọi đấy là “bluff”, tức là lừa đối thủ. Nhưng mà “bluff” cũng phải có nghệ thuật đấy nhá, chứ không phải cứ thích “bluff” là được đâu. Phải xem mặt đối thủ, xem nó có vẻ gì là sợ không, rồi thì xem bài của mình nó có chút hy vọng nào không. Chứ bài bé tí tẹo mà cứ “tố” ầm ầm lên, thì người ta cười cho thối mũi.
Mà nói thật nhá, chơi Poker này cũng phải có tí “tâm lý chiến” nữa đấy. Phải biết cách “đọc vị” đối thủ, xem nó đang nghĩ gì, bài nó to hay bé. Chứ cứ cắm đầu cắm cổ vào chơi, chẳng để ý gì đến đối thủ, thì có mà thua cháy túi. Có những người nhá, bài bé tí tẹo, mà mặt cứ tỉnh bơ, “tố” ầm ầm lên, làm cho đối thủ khiếp vía, “úp” bài luôn. Đấy, người ta gọi là “cao thủ” đấy. Nhưng mà cũng có những người nhá, bài to đùng, mà mặt cứ nhăn nhó, ra vẻ lo lắng, làm cho đối thủ tưởng bài mình bé, “tố” theo, thế là lại mất tiền oan.
Thế nên nhá, chơi Poker này, không phải cứ có bài to là thắng đâu. Phải biết cách kết hợp nhiều thứ, từ bài vở, cách “tố”, cho đến “tâm lý chiến”. Mà nói thật, chơi cho vui thôi, chứ đừng có ham hố quá. Thấy người ta thắng thì ham, thua thì cay cú, lại cắm đầu vào gỡ, thì có mà bán nhà đi mà chơi. Chơi ít thôi, vui vẻ thôi, thế là được rồi.
À mà còn một cái nữa nhá, chơi Poker này cũng phải biết dừng đúng lúc. Thắng thì đừng có ham, thua thì cũng đừng có cố. Phải biết mình biết ta, biết lúc nào nên dừng lại. Chứ cứ mải miết chơi, chẳng biết điểm dừng, thì có ngày ra đê mà ở.
Tóm lại nhá, cách đánh Poker nó cũng đơn giản thôi, ai cũng có thể học được. Nhưng mà để chơi giỏi, thì còn phải luyện tập nhiều, rồi thì phải có tí kinh nghiệm nữa. Chứ cứ nghe tôi nói thế này, mà ra “chiến” luôn, thì có mà thua sấp mặt đấy.
Thôi nhá, tôi nói thế thôi, chứ tôi cũng có phải cao thủ gì đâu. Chỉ là thấy mấy đứa con cháu nó chơi, xong rồi xem ké, rồi thì tự mày mò học thôi. Chơi vui vẻ thôi, đừng có ham hố quá, nhá!
Tags: [Poker, Cách đánh Poker, Thủ thuật Poker, Tâm lý chiến Poker, Bài Poker, Tố, Bluff, Mẹo chơi Poker]